Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

TỰ TÌNH NGÀY MƯA


Những cơn mưa mùa đông không đẹp như ở mùa thu, nó rỉ rả, lâm râm nhưng đủ làm người ta lạnh buốt cả hồn. Sáng nay trời SG lại đổ mưa, em lại nhớ anh ...
Cũng chẵng biết nói từ đâu, bắt đầu thế nào cho mối quan hệ dỡ dỡ ương ương này! Em nhiều lần nắm chặt tay mình, tự lao đi những dòng nuớc mắt và nói " buông tay"... vậy mà ngần ấy thờii gian trôi qua, thêm một mùa lạnh nữa lại về ... mối quan hệ không biết định nghĩa thế nào đấy em vẫn chưa thể dừng lại. 
Có lần em hỏi anh " anh có thấy em thiệt thòi khi yêu anh?" " Có!" vỏn vẹn, trọn lỏn 1 từ có để trả lời sau bao nhiêu chuyện. Em biết anh nhận ra tình yêu nơi em lớn thế nào, em biết anh cũng biết em đã thiệt thòi thế nào súôt hơn một năm qua khi mối quan hệ mình chỉ âm thầm trong bóng tối ... nhưng anh, chưa 1 lần muốn bù đắp cho em...còn em thì vẫn mãi ngốc ngếch yêu dại khờ. 
Em, có đôi lúc không chịu nồi sự thờ ơ và lạnh lùng của anh em đã đề nghị mỉnh yêu nhau 1 năm, 1 năm thôi ... rồi sau đó đường ai nấy bước, em sẽ cư xử với anh như anh muốn - những kẻ xa lạ chưa từng biết nhau. 1 năm, có rất nhiều chuyện em muốn cùng làm với anh trong 1 năm này và qua trọng hơn em muốn anh yêu em trong suốt thời gian ấy ...em thật ngốc khi đặt tình yêu mình vào   một khoản thời gian hữu hạn như vậy ....Chỉ là em muốn mình có những kỹ niệm đẹp nhất, em muốn mình ở cạnh nhau thật lòng nhất... chứ không giống như bậy giờ ... em chỉ là một mãnh ghép để lắp đầy chổ trống trong anh.
Rồi anh hứa, Vậy mà ... anh hưa đó, chưa đầy 24h anh lại quên, anh vẫn tự nói do yêu người khác, lạnh lùng thờ ơ làm em tổn thương .... và coi em như chưa từng tồn tại trong cuộc sống của anh. Em bắt đầu sợ những lời hứa của anh ... sợ lòng mình không đủ kiên nhẫn để  chờ đợi, sợ lại thấyy tim mình nhói lên khi anh sánh bước cùng ai đó, sợ mình lại ngốc ngếch làm tổn thương chính mình ...
Sáng nay trời trở lạnh muốn nhắc anh nhớ khoác thêm áo khi đi làm kẻo lạnh, nhớ ăn sáng đầy đủ đừng bỏ bửa ...em nghĩ về và quan tâm anh anh như một thói quen ... anh bảo anh đi nhậu em chẵng thể nào ngủ được khi chưa biết anh đã về nhà chưa ... nhưng gọi điện thoại chỉ là những tiếng tút dài lạnh lùng, nt trả lại chỉ là sự im lặng đáng sự ... em biết anh không cần sự quan tâm ấy, anh coi nó là sự phiền phức ... và rồi em tập cho mình thóii quen ...quan tâm anh trong cách nghĩ của riêng mình .
Anh có những ước mơ và có con đường riêng, con đường ấy anh chưa bao giờ muốn em đi cùng, cũng như anh, em cũng có những ước mơ và hoài bảo của mình, nhưng  con đường em đi luôn rộng mở để chờ đón anh. Ai đó  nói cho em biết yêu một người quá thật lòng là sai chăng ? 
Giá mà mình chưa phạm phải những sai lầm ấy ... có lẻ em đã yêu anh theo cách khác ... âm thầm hơn, lặng lẽ hơn ... và biết đâu em sẽ thấy hạnh phúc hơn rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét